5 tháng 6, 2008

Chuyện đời tự kể


Chuyện đời tự kể
Lời tòa soạn: Cai nghiện ma túy không bao giờ dễ dàng. Khảo sát mới đây cho thấy tỉ lệ tái nghiện từ 80-85% sau ba năm. Nguyễn Thế Sơn, một thanh niên 27 tuổi, cho biết anh gửi tới Tuổi Trẻ bài viết dưới đây trong lúc đang tự xích chân mình vào giường để cai nghiện. Anh đã tái nghiện một lần và quyết chí lần này sẽ cai nghiện thành công. Ban tổ chức Chuyện đời tự kể xin được "phá lệ" đăng làm hai kỳ. Kính mời bạn đọc theo dõi.

Kỳ 1:

Những cơn điên ma túy

TT - Trời mưa như trút. Nước mưa chảy ướt đầm đìa trên mặt, thấm vào làm mắt cay xè và trong tiếng sét ầm ầm, tôi vẫn bước những bước chân vô định. Có một con người khác bên trong tôi đang bắt tôi phải đi. Tôi đang đói thuốc! Cho dù bầu trời này có sập xuống đi nữa tôi cũng phải đi. Để cướp, để trộm, để kiếm ra cái gì đó có thể mua được heroin trong lúc này. Còn mọi thứ khác đều vô nghĩa.

Bắt gặp một cụ ông đang cầm trên tay mớ tiền lẻ, cơ thể tôi như được tiếp thêm nguồn sinh lực. Tôi bay ào đến, giật phăng mớ tiền rồi chạy một mạch vào con hẻm. Tôi cũng không nhớ mình đã đến khu xóm liều ổ chuột bằng cách nào. Sau khi mua được thuốc, tôi ngồi xuống lấy ống tiêm nhựa trong túi ra tự tiêm.

Trong đời con nghiện, chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi chừng một giờ sau khi phê thuốc là có được những suy nghĩ đúng đắn phần "người". Thời gian còn lại, nhất là khi đói thuốc, phần "con" chiếm nhiều hơn. Sau khi phê, được trở lại phần "người", sự ân hận và day dứt trong tôi chợt ùa tới. Tôi như thấy mẹ tôi đang đứng khóc trước mặt và bố đang vô cùng thất vọng nhìn tôi.

Bất chợt tôi bật khóc, khóc cho những tội lỗi mà tôi đã gây ra, cho bố mẹ đã uổng công sinh tôi ra và nuôi tôi lớn, khóc cho bản thân tôi đã lớn mà chưa khôn, đổ hết công ơn bố mẹ xuống sông xuống biển.

xxx

Năm 2000, tôi thi đậu vào một trường đại học ở Hà Nội. Ngày bố mẹ tiễn tôi lên tàu từ Vinh, tôi nhớ mãi khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của bố và lời dặn dò của mẹ, tự nhủ lòng phải luôn cố gắng học thành người.

Năm học thứ nhất trôi đi trong yên bình phẳng lặng, tôi tham gia hầu hết các hoạt động của trường. Khi tham gia những trận đấu giải bóng đá sinh viên, tôi làm quen được nhiều bạn mới, trong đó có "bóng nhựa", tên thật là Tr. "Bóng nhựa" hay tổ chức những lần đi đá bóng độ, tôi là một trung phong luôn đem lại những bàn thắng nên được Tr. đưa cho tiền để tiêu xài. Những đồng tiền như vậy phần nào giải được cơn "khát" tiền của cuộc sống sinh viên! Sau này tôi mới biết "bóng nhựa" là một công tử ăn chơi bạt mạng, tiêu tiền như rác.

Sang năm học thứ hai, tình bạn của "bóng nhựa" với tôi ngày càng khăng khít, thông qua "bóng nhựa" tôi biết thêm nhiều bạn bè mới ở đất Hà thành.

Những năm đó, phong trào đua xe diễn ra với qui mô và mức độ ngày càng tăng. Những cuộc đua như vậy thường có mặt 9-10 nhóm, mỗi nhóm bốn tay đua. Nhóm chúng tôi góp mặt trong tất cả cuộc đua và nhanh chóng nổi tiếng trong giới "anh hùng xa lộ Hà thành", giật hết các giải thưởng. Thời gian đầu tôi chỉ tham gia với vai trò ngồi sau xe, nhưng về sau tôi không chịu thua kém đồng đội. Khi thực hiện những trò chơi quái đản, chết người với chiếc xe máy như "bốc đầu", dùng chân lái xe, điều khiển xe bay qua chướng ngại vật... tôi luôn được sự cổ vũ nồng nhiệt.

Để có sự ngông cuồng xem thường mạng sống của chính mình, tất cả chúng tôi đều phải dùng ma túy! Tôi nhớ mãi lần đầu tiên dùng ma túy. Phê hay sung sướng đâu chẳng thấy, chỉ thấy miệng khô, đắng ngắt, người nóng ran khó chịu và rất khát nước. Uống nước đến mấy cũng không đã khát, chỉ có ngồi lên xe máy chạy hết tốc lực thì cái nóng ở đầu và cơ thể mới dịu đi. Đặc biệt, lúc đó không biết sợ tốc độ là gì.

Chúng tôi cũng thường chui vào các vũ trường, chọn đó làm nơi gặp gỡ. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc người bình thường không thể chịu nổi, nhưng sau khi đã "ngậm hàng" - dùng thuốc lắc - chúng tôi có thể nhảy nhót, uốn éo man dại suốt đêm. Những cuộc vui chơi như vậy và số lần bỏ học của tôi ngày càng tăng lên theo cấp số nhân. 800.000đ của bố mẹ chắt chiu gửi ra hằng tháng bị tôi ném không thương tiếc vào những cuộc vui tội lỗi.

Những lúc tỉnh táo nhìn lại cuộc đời và sự kỳ vọng của bố mẹ vào mình, tôi vô cùng ân hận, nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng biến mất khi đám bạn công tử xuất hiện. Năm 2002, trong một lần công an truy quét tệ nạn xã hội, tôi và đám bạn ăn chơi bị bắt. Tôi bị đuổi học!

Kể từ lúc này, cuộc đời tôi rẽ sang một lối khác, không còn dám trở về nhà. Sự chán nản và buông xuôi càng khiến tôi chơi ma túy với mức độ tăng cao để không phải đối diện với sự thật ê chề hiện tại. Những ngày hết tiền mua heroin, vật vã, đau đớn, lúc này tôi mới biết mình đã nghiện, vậy mà trước đây tôi cứ nghĩ chơi ma túy chỉ là vui mà thôi. Hết thảy bạn bè và người quen cũ đều bị tôi tìm đến để vay tiền. Tôi cứ sống như vậy cho đến ngày không còn ai để vay tiền được nữa, tất cả những người tử tế đều xa lánh tôi.

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, ông bà ta ngày xưa nói quả không sai. Tôi lại có thêm những người bạn nghiện mới và nhanh chóng cùng nhau kết thành một băng cướp giật để có tiền mua ma túy.

Cái gì đến sẽ phải đến. Trong một lần giật dây chuyền, mặc dù đã xài hết những ngón vào cua "bó vỉa", những cú lắc, lạng lách qua đầu ôtô, tôi vẫn bị công an rượt đuổi bắt được và bị điệu về số 16 Thuyền Quang, Hà Nội.

NGUYỄN THẾ SƠN (thành phố Vinh)
(Xem tiếp phần kết vào số báo ngày mai, 6-6-2008)
Nguồn: Tuoi Trẻ ngày 05/06/2008

Không có nhận xét nào: