6 tháng 6, 2008

Chuyện đời tự kể Kỳ 2: Tôi sẽ sống


Chuyện đời tự kể Kỳ 2: Tôi sẽ sống

TT - Ngày đầu tiên trong nhà tạm giữ, tôi đau đớn, vật vã như một con thú trúng tên độc! Từ trong xương trong tủy như có hàng ngàn con giòi con bọ đang đục, khoét, như có ai dùng kềm sắt kẹp, rứt... Tôi húc đầu vào tường phòng giam rầm rầm mong cho được chết đi. Ba ngày liên tục như vậy, tôi không ăn uống được gì, bỏ vào miệng bất cứ thứ gì cũng đều nôn thốc nôn tháo.

Sau một tuần vật lộn, cảm giác "giòi bò” đã hơi bớt nhưng tôi không còn sức lực nữa. Tôi nằm bất động, các khớp xương rã rời, chân tay mỏi nhừ. Ngoài ra, tôi còn bị tiêu chảy kéo dài cả tháng trời.

Tôi ra tòa ngày 21-9-2003. Ba năm tù giam là cái giá mà tôi phải trả. Khi lầm lũi cùng đồng bọn bước lên xe về lại trại giam, tôi ngoái lại nhìn bố mẹ, nét mặt hai người có lẽ đã đến tột cùng đau khổ... Cũng là đưa tiễn, nhưng chao ôi, sao bây giờ khác hẳn với những gì trên sân ga trong ngày đưa tiễn tôi lên đường đi học đại học đến vậy!

Hơn tháng sau tôi được chuyển về trại cải tạo số 6, thuộc huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An, cách nhà tôi gần 100km.

Ngày đầu đặt chân lên trại cải tạo, nhìn thấy trại giam được cách ngăn với bên ngoài bằng một bức tường xám xịt cao 4-5m, có năm đường dây điện chạy phía trên, toàn bộ trại nằm lọt giữa thung lũng đá vôi, rừng núi âm u, tôi nghĩ mình sẽ không có ngày trở về.

Sau khi học tập nội qui của trại giam, toàn bộ tù nhân mới được phân về đội đào đất, gọi là "lò huấn luyện lính mới". Mỗi ngày mỗi người phải đào ao và đắp lên bờ đủ một khối lượng đất là 1,5m3. Bây giờ trời bắt đầu vào đông nên thời tiết ở miền sơn cước này rất lạnh, thế mà chỉ mới vác được ba chuyến đất lên bờ ao, người tôi vã mồ hôi như tắm, miệng thở phì phò ra hơi trắng xóa, đến chuyến thứ tư thì tôi không thể chịu được nữa, hai chân run run, mắt hoa lên rồi ngã uỵch.

Những ngày tiếp theo tôi vẫn không thể đào và đắp đủ số lượng đất được giao khoán. Nhưng số lượng thiếu đã ít hơn! Đến ngày thứ mười kể từ khi lên trại, được cán bộ quản giáo gọi lên báo có người thân gặp, không thể tả nổi sự vui sướng của tôi. Từ đằng xa tôi đã nhận ra dáng gầy gầy của mẹ, mái tóc đã điểm bạc của bố! Tôi ào tới. Cả nhà chúng tôi ôm chầm lấy nhau, mẹ tôi khóc nức nở, còn bố tôi chỉ ngồi lặng lẽ. Lúc này tôi mới nhận ra một điều: bố mẹ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cuộc đời. Sự có mặt đúng lúc và những lời yêu thương, động viên chân tình của bố và mẹ đã giúp tôi vượt qua được những ngày gian khổ về thể xác lẫn tâm hồn.

Nhờ cải tạo tốt, không vi phạm kỷ luật nên tôi được giảm án ba tháng. Cuộc sống không có ma túy đã giúp tôi lấy lại phần nào sức khỏe, nỗi thèm nhớ về ma túy bắt đầu nguôi đi nhưng cũng chưa thể nói đã quên được hẳn! Một cảm giác gai gai chạy dọc sống lưng khi có ai nhắc tới việc chơi ma túy hoặc khi tự tôi nghĩ về nó. Trước đây cứ nghĩ thích chơi thì chơi còn không thích thì bỏ nhưng đâu phải vậy. Tôi và những người nghiện khác đã quá sai lầm khi không hiểu hết hậu quả ghê gớm của ma túy!

Những ngày đầu mới trở về nhà, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu cả. Em trai tôi đã đi nghĩa vụ quân sự hơn một năm nay, bây giờ nhà tôi thật neo vắng. Bố tôi nhẹ nhàng bảo: "Ở trên đời này có rất nhiều cách để sống và làm người con ạ, nhưng quan trọng là con phải biết sống, làm người một cách đúng nghĩa". Bố bảo tôi: "Không học xong đại học được thì con làm thợ, hãy ở nhà một thời gian cho có sức khỏe rồi bố xin cho đi làm công nhân như bố". Nghe những lời nói của bố, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra!

Tôi nằm ở nhà không bước ra khỏi cửa mấy ngày. Một buổi sáng, tự nhiên tôi muốn đi ra phố, xem thử sau mấy năm xa phố phường có gì thay đổi không. Xui khiến sao gặp lại người bạn mãn hạn tù về trước tôi ít lâu. Mồ hôi bỗng túa ra như tắm, miệng đắng ngắt, mắt nhìn gói heroin trên tay bạn tôi trân trân như bị thôi miên. Anh ta cho thuốc vào ống tiêm. Bẻ ống nước cất kêu cái bụp! Tiếng gãy bụp của đầu ống nước cất như thức tỉnh tôi, mắt tôi hoa lên khi thấy bạn tôi đang tự chích mũi kim vào mạch máu. Tôi hét lên một tiếng rồi nhảy lên xe nổ máy bỏ chạy. Về tới nhà tôi không kịp dựng xe, mặc chiếc xe đổ kềnh ra sân, tôi lao vội vào giường nằm vật xuống thở.

Sau một giấc ngủ đầy mộng mị, sáng hôm sau, khi thức dậy đã gần 10 giờ, tôi thấy mệt như vừa trải qua một trận ốm. Tôi dắt xe máy đi ra phố, không hiểu ma quỉ đưa lối thế nào mà tôi lại đi tới chỗ hôm qua đã gặp người bạn tù, tôi cũng không nhớ lúc đó đã nói những gì, chỉ biết lần này tôi không còn đủ sức lực và tinh thần để chống lại sự cám dỗ nữa! Như một cái máy đã lập trình sẵn, tôi tiêm liều ma túy vào cơ thể. Cảm giác "phê” lần này kéo dài và dữ dội hơn trước bởi vì tôi đã không sử dụng ma túy một thời gian quá dài!

Trưa hôm đó tôi không về nhà, bởi cảm giác tội lỗi nên tôi không dám đối diện với bố mẹ. Ngày thứ hai rồi ngày thứ ba tôi không về nhà. Tôi bắt đầu lang thang với người bạn tù và cuộc đời tôi lại quay về con đường nghiện ma túy!

***

Những hồi ức cũ đã đi qua! Lúc này trời đã tạnh mưa. Tôi lê những bước chân không chủ định và đứng trước hiên nhà lúc nào không biết nữa. Cất tiếng gọi: "Mẹ ơi!", mẹ quay người lại, nhìn thấy tôi, chiếc nồi đang cầm trên tay mẹ rơi xuống đất đánh xoảng, mẹ ôm chặt lấy tôi như sợ nếu buông ra sẽ mất tôi ngay. Bà nói trong nước mắt: "Ở nhà với bố mẹ đi con, mẹ xin con, con đừng đi nữa".

Tôi biết trước những ngày cai nghiện sắp tới sẽ khó khăn khổ sở vô cùng, nhưng tôi phải chấp nhận và chiến đấu với bản thân. Nếu lần này không vượt qua được chắc chắn tôi sẽ chọn cái chết, bởi thà tôi chết đi bố mẹ tôi chỉ đau đớn một lần. Còn nếu tôi tiếp tục sống cuộc đời nghiện ngập thì nỗi đau của bố mẹ tôi sẽ kéo dài mãi cho đến lúc xuôi tay nhắm mắt.

NGUYỄN THẾ SƠN
(thành phố Vinh)
Nguồn: Báo Tuổi Trẻ ngày 06/06/2008

Không có nhận xét nào: